BÀI THƠ: TUỔI ĐỜI KHÔNG THỂ ĐỢI
Phấn trắng quen rồi mấy mươi năm,
Bục giảng thân thương những thăng trầm.
Nghĩa tình đồng nghiệp vui ngày tháng,
Học hỏi, giao lưu chẳng ngại ngần.
Tiếng bổng tiếng trầm vẳng bên tai,
Âm tiết văn chương luyện mỗi ngày.
Cô giáo, miệt mài vui đến lớp,
Học trò ham học vẻ hăng say.
Giờ đây trở lại thăm trường xưa,
Cô lái đò nay cũng mới vừa.
Hoa râm tóc hết vương màu phấn,
Bây chừ điểm bạc trắng lưa thưa.
Thấy gốc phượng xưa nay đã già,
Xao xuyến lòng ai chút thiết tha.
Mới biết tuổi đời không thể đợi,
Lưu bút giờ đây cũng phôi pha.
Thực tế đò đưa tiễn mấy người....
Thời gian không thể mãi màu tươi.
Cho tình xưa vẫn như nồng thắm,
Để kẻ ra đi đỡ ngậm ngùi...